Dẫu lúc bắt đầu biết là đáng thương đến vậy, thế nhưng nếu được lựa chọn vẫn cứ bước đến bên cuộc đời nhau. Hạnh phúc một giây vẫn cứ là hạnh phúc cần gì phải gọi tên…
Trên đời này đáng thương nhất không phải là tình yêu đơn phương, cũng không phải là tình yêu muôn trùng sóng gió cách trở mà chính là rơi vào một mối quan hệ không rõ ràng!
Là những mối quan hệ không thể nào gọi tên, chẳng phải người yêu mà cũng chẳng giống người bạn cứ thế thôi bên nhau những lúc cô đơn, những buổi hẹn hò chẳng đúng nghĩa, đôi khi là cả những cái nắm tay trong im lặng, vô tình tuột ra bỗng thấy bơ vơ…
Là chẳng ai cho ai một danh phận rõ ràng. Đôi khi muốn ghen đấy, muốn kiểm soát xem người ta đi đâu làm gì thế nhưng chợt nhớ ra là: ta chẳng là gì của nhau!
Là nhiều khi không hiểu tại sao mình lại khóc, những hờn ghen vô cớ cứ đến rồi đi trong phút chốc khi ta ý thức được rằng chẳng là gì của nhau.
Là những lúc nhớ rất nhớ, là những khi hụt hẫng khi hàng tuần liền chẳng ai nói với ai câu nào.Cứ lặng lẽ chờ một cái nick sáng đèn, chờ để biết thế thôi rằng người ta còn tồn tại, chờ để thấm cảm giác người ta còn bận rộn với những mối quan hệ có tên khác…
Là những cuộc hẹn vội vàng "Rảnh không đi chơi nhé!” không đầu không cuối. Vòng quanh những con phố quanh co vắng lặng, không điểm dừng chỉ biết cứ đi thôi bởi điểm đến nào cũng xa vời vợi, chẳng cần nghĩ đến ngày mai và cũng không thể nào nghĩ được. Bởi làm gì có tên...
Dẫu là kỉ niệm cũng chẳng thể nào gọi tên, nhớ về nhau hay nhớ về những điều đã có với nhau chẳng cần biết chỉ cần biết đôi khi là nhớ rất nhớ đến vô cùng.
Là lúc thôi không phải nghĩ đến những thứ xa xôi không hề biết và chỉ cần sống cho hiện tại, hạnh phúc tạm thời đơn giản thế thôi…
Thế nhưng cơn mơ nào cũng sẽ đến lúc tỉnh. Sẽ đến một ngày mỗi bên tìm được mối quan hệ có thể gọi tên của riêng mình. Sẽ đến một ngày xa nhau trong im lặng có tư cách gì đâu mà cho nhau một lời dẫu là kết thúc.
Dẫu lúc bắt đầu biết là đáng thương đến vậy, thế nhưng nếu được lựa chọn vẫn cứ bước đến bên cuộc đời nhau. Hạnh phúc một giây vẫn cứ là hạnh phúc cần gì phải gọi tên…
(sưu tâm)